ôi vẫn nhớ, đó là đêm muộn một ngày đầu Đông, vô tình lang thang trên Soundcloud và bắt gặp "Đông kiếm em" từ tài khoản rất ngắn gọn mang tên "Vũ.". Một giọng hát cuốn hút, không phải bởi kĩ thuật thanh nhạc, mà bởi sự mộc mạc và rất tình trong từng nốt
nhạc. Không phải là những thanh âm được trau chuốt, mà là những ca khúc được tác giả tự thu âm, tự đàn và tự hát. Suốt một thời gian, những "Phút ban đầu", "Lời yêu em", "Thằng Nam khóc"... của Vũ được share khắp nơi trên mạng xã hội. Thậm chí, nhiều
ca sĩ còn mua lại tác quyền và hát lại, nhưng người ta vẫn chỉ nhớ về chất mộc mạc và rất tình trong giọng hát của Thái Vũ.
Tôi vẫn nhớ, đó là đêm muộn một ngày đầu Đông, vô tình lang thang trên Soundcloud và bắt gặp "Đông kiếm em" từ tài khoản rất ngắn gọn mang tên "Vũ."
Gã trai bảo thủ
hát nhạc tình "ngọt lịm"
Lần đầu tiên gặp Vũ, tôi có hơi bất ngờ khi chàng trai viết ra những ca khúc ngọt lịm như thế lại khó gần. Vũ không nói quá nhiều và cũng chẳng chia sẻ về bản thân mấy. Chỉ đơn giản là hỏi gì đáp nấy. Mà tôi thì cứ nghĩ, người viết nên những ca khúc đầy
"mật ngọt" như vậy chắc hẳn sẽ phải là một gã dẻo mỏ, hoa văn lắm đây!
Nhưng trái lại, suốt buổi trò chuyện với Vũ, chúng tôi gần như ngượng ngùng. Đôi lúc câu chuyện bị bỏ lửng bởi những đáp án ngắn gọn hết mức. Rồi cả hai lại cùng khuấy ly nước rồi tiếp tục chuyển chủ đề khác khi mà chắc chắn chủ đề cũ tôi nói chưa xong.
Tôi còn nhớ, Vũ từng là điều bí ẩn trên Soundcloud bởi cậu ấy chẳng public nhiều thứ về bản thân. Thậm chí link Facebook cũng không được Vũ chia sẻ như nhiều người khác. Một phút giây nào đó, tôi còn nghĩ đó là cách để khiến người ta tò mò hơn và
mình nổi bật hơn chăng? Nhưng rõ ràng không phải vậy, Vũ là một gã sống khép kín, có chút bảo thủ và khả năng còn rất khó tính.
Tôi tò mò hỏi Vũ về bài hát đầu tiên mà cậu ấy sáng tác, lúc này câu chuyện mới được cởi mở hơn. Có thể do chúng tôi nói đến một chủ đề chung mà cả hai yêu thích: âm nhạc. Vũ kể bằng một giọng bình thường như nói một câu chuyện của người khác. Khoảng thời
gian lớp 12 là lúc cậu học trò Thái Vũ bắt đầu đứng trên sân khấu của trường và hát. Sau đó, Vũ nhận được rất nhiều lời khen tích cực nên rất đam mê với chuyện ca hát. Cả ngày đi học không có thời gian, chỉ đêm về, thì thầm hát trong phòng một mình.
Đó cũng là lý do vì sao đến giờ, mỗi lúc trò chuyện giọng của Vũ vẫn nhỏ nhẹ như vậy. Và việc sáng tác của Vũ cũng đến tự nhiên sau một lời nói với thằng bạn: "Tao thề sau này sẽ sáng tác được một bài gì đó"! Và đó chính là cơ duyên tự nhiên
để Vũ bắt đầu sáng tác. Câu chuyện về cảm hứng của Vũ lại đơn giản đến bất ngờ như vậy.
Việc những ca khúc của mình được viral cũng là một bất ngờ với Vũ. Có những điều cứ tự nhiên đến. Chẳng hạn như việc Vũ đưa nhạc của mình lên Soundcloud từ năm 2012 đơn giản là để lưu giữ vì khi ấy Vũ chẳng biết đến phương tiện lưu trữ nào khác, bản thân
lại hay bất cẩn làm mất file trong máy tính. Rồi một ngày đẹp trời, bạn bè bảo rằng những bài hát của mình đăng đang được share ầm ĩ trên mạng xã hội, Vũ bất ngờ. Chỉ đơn giản coi như một kho lưu trữ của riêng mình, cuối cùng lại được quan tâm và
ủng hộ. Con đường trở thành "hiện tượng trên Soundcloud" nó cũng tình cờ như thế!
Rồi cuối cùng tôi cũng nói ra điều từng thắc mắc khi biết đến Vũ. Phải chăng Vũ xây dựng một hình ảnh bí ẩn khi không chia sẻ, kết nối nhiều trên mạng xã hội như những người khác. Thế rồi tôi tự "chán" bản thân khi nhận được câu trả lời: Vì em không thích
mạng xã hội! Vậy là chẳng có "thuyết âm mưu" nào cả, mình không thích thì mình không làm thôi!
Âm nhạc chỉ đơn giản như
hơi thở cuộc sống
Vũ kể, "Phút ban đầu" là ca khúc đầu tiên sáng tác được trong lúc vui - mùng 2 Tết năm 2014. Đó là khoảnh khắc mà Vũ gọi là "tìm được định mệnh của đời mình". Còn lại Vũ thường sáng tác trong lúc bản thân rệu rã nhất. Vũ chắc chắn là một gã cực kì yêu
âm nhạc. Nếu không có chuyện gì cần thiết, cậu có thể ở trong phòng thu cả ngày, chơi cùng những nốt nhạc. Toàn bộ các ca khúc của Vũ đều được cậu tự sáng tác, tự đàn, tự hát, tự phối... Thi thoảng thấy hợp với tiếng piano thì Vũ sẽ gọi thêm bạn hỗ
trợ.
"Phút ban đầu" - ca khúc đầu tiên được Vũ sáng tác trong lúc vui
"Thằng Nam khóc" là một trong những ca khúc gần đây được viral mạnh của Vũ. Cậu kể, khi dẫn "nó" đi chơi, bạn bè mới ngã ngửa rằng hóa ra thằng Nam đấy là có thật. Tất cả những ca khúc mà Vũ sáng tác đều là câu chuyện có thật của bản thân, của bạn bè
xung quanh mà Vũ thấy. Bởi vậy, âm nhạc của Vũ mang những nét đặc trưng nhưng rất đời, tự nhiên như hơi thở cuộc sống. Rõ ràng, những ca khúc ấy là kỉ niệm, là câu chuyện của riêng Vũ nhưng bất kì ai trong chúng ta cũng có thể tìm thấy mình trong
đó. Những ca khúc của Vũ không phải hát, mà là kể chuyện, là thủ thỉ, như rót vào tai người nghe. Đó là âm nhạc mà bạn có thể mơ màng nghe trước khi ngủ, rồi tưởng tượng ra không gian riêng của bản thân mình. Những câu chuyện rất đời, rất thường
mà bạn có thể thấy mình trong đó như bao người khác.
Đó là âm nhạc mang nhiều màu sắc tự sự. Bản thân Vũ còn nói rằng nó quá tự sự và bản thân Vũ đang chững lại bởi đặt quá nhiều cảm xúc của mình vào đó. Một vài ngày, trước minishow chật kín khán phòng gần 500 người của Vũ, tôi hỏi Vũ rằng cậu ấy bảo thủ
với âm nhạc của mình như vậy, không muốn bán bài hát, không muốn chia sẻ rộng rãi thì làm sao nhiều người biết đến âm nhạc của cậu? Vũ chỉ cười và chẳng ngần ngại nhận mình ích kỉ, không muốn người khác chạm vào những kỉ niệm của mình. Có thể nhận
lời viết về câu chuyện của người khác, nhưng sẽ không để ai "độc quyền" hát câu chuyện của mình.
Tôi có cảm giác Vũ cứ tự nhiên, hồn nhiên sống trong thế giới âm nhạc của cậu ấy. Không quan tâm đến thị hiếu, không quan tâm đến người ta thích cái gì, cứ thế viết về những điều mình thích.
Nói là chững lại, nhưng rõ ràng, những bạn trẻ có mặt tại "Đi theo những giọt màu" của Vũ hôm ấy đều thỏa mãn. Dù âm thanh có đôi lúc trục trặc, dù khán phòng vừa chật, vừa nóng, vừa đông. Nhưng mấy trăm người vừa cầm điện thoại quay lại, vừa hát theo
tất cả những ca khúc quen thuộc của Vũ. So với cậu trai khó cởi mở khi tôi gặp lần đầu, trên sân khấu Vũ giống như trở thành một người khác. Từ ánh mắt, cử chỉ hay biểu cảm qua từng giai điệu. Những thứ rất tự nhiên cứ được bộc lộ như vậy và tôi nhận
ra, trên sân khấu kia, chắc chắn là một anh chàng ngọt lịm với những bản tình ca rồi.
Tôi có cảm giác Vũ cứ tự nhiên, hồn nhiên sống trong thế giới âm nhạc của cậu ấy. Không quan tâm đến thị hiếu, không quan tâm đến người ta thích cái gì, cứ thế viết về những điều mình thích. Và chẳng quan tâm đến thế giới. Tôi hỏi khi được viral mạnh
như vậy, Vũ có sợ mình mất đi chất riêng của mình đi không? Vũ chẳng mất thời gian suy nghĩ mà trả lời: Vậy thì mình lại underground đi thôi!
Hóa ra với Vũ, mọi chuyện lại đơn giản đến vậy. Nếu mình có viral quá thì mình lại underground đi thôi! Vũ đang học, và làm một công việc khác như bao người. Nhưng rõ ràng, cậu coi việc sáng tác không chỉ là niềm đam mê, mà có sự nghiêm túc cho một con
đường lâu dài. Vũ chia sẻ, cậu muốn chuyên nghiệp theo con đường sáng tác. Nhưng, với những sản phẩm tự làm ra, Vũ muốn giữ được những gì tự nhiên nhất. Tự thu, tự làm, và đó chỉ là một bản ghi tạm, không có bản chính thức với phòng thu chuyên nghiệp.
Chỉ đơn giản là Vũ,
sinh ra đã nợ Hà Nội một ân tình
Trên tài khoản Soundcloud của mình, Vũ viết mô tả bản thân: "Tôi là Vũ, đơn giản, tôi là Vũ? Sinh ra rồi nợ Hà Nội một ân tình"
Buổi trò chuyện với Vũ chẳng kéo dài. Đến cuối cùng, tôi mới thổ lộ suy nghĩ của mình: Vũ có vẻ khó cởi mở nhỉ? Và tôi lại nhận được câu trả lời với giọng nói nhỏ nhẹ: Không phải không cởi mở, mà em đơn giản lắm! Hóa ra vậy. Rõ ràng, mọi thứ xung quanh
Vũ đều đơn giản. Việc sáng tác, việc kể chuyện, việc lưu lại những kỉ niệm hay việc tự dưng được viral, tất cả đều rất đơn giản, tự nhiên mà đến thế thôi!
Trên tài khoản Soundcloud của mình, Vũ viết mô tả bản thân: "Tôi là Vũ, đơn giản, tôi là Vũ? Sinh ra rồi nợ Hà Nội một ân tình". Bởi nợ ân tình, nên câu chuyện trong âm nhạc của Vũ là những góc phố nào đó, là những không gian, là những câu chuyện, những
âm thanh rất Hà Nội. Nhưng tôi nghĩ, Vũ chẳng phải nợ ân tình của riêng Hà Nội. Cậu còn nợ ân tình của m nhạc. Một câu nói của Vũ mà tôi nhớ mãi: "Em muốn theo con đường sáng tác này lâu dài, mãi mãi". Một câu nói đơn giản, nhưng như một lời hứa gắn
bó, không rời.
Các fan của Vũ thường "nín thở" để chờ cậu ra bài hát mới. Ngay cả lúc này, khi Vũ thừa nhận bản thân mình đang "chững" thì cậu vẫn khiến người ta mê mẩn với "Mùa mưa ngâu nằm cạnh". Sau minishow "Đi theo những hạt màu", Vũ có hẹn ngày gặp lại vào tận
năm sau. Nhưng cũng đừng vội sốt ruột, hãy cứ để Vũ tự nhiên như thế, bởi Vũ đã hứa rồi, với âm nhạc, món nợ ân tình ấy là "mãi mãi".